
Mưa đỏ - Sách nói Miễn phí
Tác giả: Chu Lai,
1 / 19Mưa đỏ (P1)
- 1. Mưa đỏ (P1)
- 2. Mưa đỏ (P2)
- 3. Mưa đỏ (P3)
- 4. Mưa đỏ (P4)
- 5. Mưa đỏ (P5)
- 6. Mưa đỏ (P6)
- 7. Mưa đỏ (P7)
- 8. Mưa đỏ (P8)
- 9. Mưa đỏ (P9)
- 10. Mưa đỏ (P10)
- 11. Mưa đỏ (P11)
- 12. Mưa đỏ (P12)
- 13. Mưa đỏ (P13)
- 14. Mưa đỏ (P14)
- 15. Mưa đỏ (P15)
- 16. Mưa đỏ (P16)
- 17. Mưa đỏ (P17)
- 18. Mưa đỏ (P18)
- 19. Mưa đỏ (P19)
Giới thiệu
“Mưa đỏ” là tiểu thuyết sử thi mới nhất của Nhà văn quân đội Chu Lai.Tiểu thuyết lấy bối cảnh chính là cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ Quảng Trị mùa hè năm 1972, cả ở hai bên chiến tuyến (ta và địch), xoay quanh trục hai nhân vật chính: Cường (chiến sĩ Giải phóng) và Quang (tên chỉ huy hắc báo của ngụy). Bên cạnh đó là bối cảnh trên bàn đàm phán ở Pa-ri với nhân vật bà mẹ của Cường - một nhà ngoại giao là thành viên của đoàn đàm phán phía ta. Đào Huy Cường là sinh viên Nhạc viện năm cuối. Theo lệnh Tổng động viên, Cường tình nguyện lên đường làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc. Trước ngày lên đường, Cường chở Thanh, người yêu dạo bờ sông Hồng. Thanh không muốn Cường nhập ngũ. Cô muốn anh du học ở Nhạc viện Trai- cốp- xki. Không thể thuyết phục Cường ở lại, Thanh thông báo cô sẽ đi du học Ba Lan và không thể chờ đợi anh. Đối nghịch với cuộc chia tay của chiến sĩ giải phóng Cường và mẹ của anh, ở bên kia chiến tuyến là cuộc chia tay của tên chỉ huy hắc ám Quang với bà mẹ của anh ta trước khi lên đường ra Quảng Trị. Mẹ Quang không muốn Quang tham gia chiến trường nhưng anh ta không muốn mình là người hèn nhát. Anh ta muốn thử sức với quân đội ta – một đối phương khiến cho người Mỹ, một loại người ngạo mạn nhất phải kiêng dè, hãi sợ. Để đạt được mục đích chiếm bằng được Quảng Trị, tổng thống Thiệu quyết định vét toàn bộ lực lượng trù bị thiện chiến nhất của quân lực lên tham chiến. Về phía ta, Ban Chủ huy Trung đoàn đã có những nhận định và mục tiêu khác nhau. Trong khi Chính ủy Phạm Lân bày tỏ quyết tâm giữ thành cổ bằng mọi giá thì Trung đoàn trưởng Vũ Thành thận trọng đưa ra mục tiêu sẽ giữ thành lâu nhất có thể. Suy nghĩ của Trung đoàn trưởng Vũ Thành cũng là suy nghĩ của Tư lệnh Lê Trọng. Tiểu đội 1 của Cường gồm Tiểu đội trưởng Tạ, vốn xuất thân từ nông thôn, mộc mạc chất phác và trách nhiệm. Các chiến sĩ thì mỗi người một quê, một vẻ: Sen - chiến sĩ lớn tuổi người Sài Gòn, Cường - sinh viên nhạc viện người Hà Nội, Bình vẩu - cựu sinh viên mỹ thuật quê Đông Hà, Hải gù - công nhân điện nước quê Hà Tây, và người trẻ nhất là Tú, một chiến sĩ mới tròn tuổi mười sáu. Cả tiểu đội thương nhau như anh em một nhà. Khi ra trận, Cường viết nhật kí nói hết mọi điều về nơi mình đang chiến đấu, nhận thức mọi chuyện như thế nào anh đều nói với mẹ. Chỉ mấy giờ đồng hồ vùi đầu vào trận đánh đầu đời Cường đã hiểu chiến tranh thực sự là thế nào. Phải chứng kiến cái chết, sự thương vong của đồng đội và cả những người lính bên kia chiến tuyến anh đều cảm thấy hẫng hụt, xót xa. Là người hoạt động ở mặt trận ngoại giao nên mẹ của Cường hiểu rõ tính chất ác liệt của chiến tranh nhưng vì lý tưởng và sự quyết tâm của con trai khiến bà nghẹn lòng chấp nhận. Mong muốn lớn nhất của bà không phải địa vị con cao hay thấp, lập chiến công hay không, mà chỉ mong Cường quay trở về bình yên, khỏe mạnh bên cạnh bà đã là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời bà. Cái nghề thợ điện hay chui rúc của Hải gù đã phát huy tác dụng. Cậu đã phát hiện ra đường cống ngầm dưới Thảnh cổ. Cái cống cổ nằm theo hình xương cá ăn thẳng ra sông. Theo như nhận định của Cường thi đây là một đường địa đạo, một lối huyết mạch trời cho để phòng ngự, chuyển thương và tạo thế tấn công bất ngờ. Theo khảo sát của Hải, do địa hình chật hẹp, trơ trụi, hệ thống giao thông hào lại nông nên đường cống này sẽ nâng hiệu suất chiến đấu lên gấp đôi và mật độ thương vong cũng sẽ giảm đi một... Cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ đã bước sang ngày thứ ba mươi. Để có được con số ba mươi mang tinh thần bám trụ phi thường ấy trong cục diện quá chênh lệch giữa ta và địch là hiệu năng tuyệt vời của đường cống ngầm được Hải gù phát hiện. Với bản vẽ chính xác mang tính chuyên nghiệp của Hải, lực lượng công binh đã khẩn trương cho dọn dẹp, khơi đào lại toàn bộ chiều dài đường cống và hình thành nên ba chục ổ đề kháng chắc chắn, bất ngờ từ lòng đất trổ lên. Nhờ đó, đúng như Hải nhân định, hiệu suất... Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật cường của đối phương, đặc biệt là sự kiêu dũng của Cường nhằm mục đích cho ai, mà cấp trên của hắn đã ra rả tuyên truyền rằng quân đội cộng sản thực chất không phải đánh cho chính họ, họ chỉ đánh thuê cho các chủ thuyết chi phối đằng sau. Hắn tin rằng thứ khí phách ấy của quân đội cộng sản chỉ có thể có được ở những đội quân chiến đấu cho chính mình,... Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy suyển, thề giữ Thành cổ đến cùng. Tổng Tư lệnh, đại tướng Võ Nguyên Giáp biểu dương tinh thần chiến đấu của bộ đội ta. Đại tướng cho biết rất có thể địch sẽ cho thám kích luồn vào cắm cờ, bằng mọi giá ta phải vô hiệu hoá được chúng. Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại đội hắc báo của tên trung úy Quang cũng nhận lệnh cắm cờ lên Thành cổ. Tại lỗ cắm cờ, Cường và tên Quang đã có một cuộc vật lộn dữ dội. Cuối cùng lá cờ cũng bị bung khỏi lỗ, bay đi, chìm vào đất cát. Tên Quang bị Cường đè nghiến, không tài nào thoát ra nổi hắn đã rút trái tạc đạn định kết liễu đời cả hai. Cường bị thương phải nằm ở trạm hậu phẫu mười lăm ngày. Hồng đã rất lo lắng cho Cường khi thấy anh bị thương và chăm sóc cho anh. Giữa bao nhiêu thương binh cô không khóc nhưng khi nhận ra anh, cô đã khóc, bởi cô có tình cảm đặc biệt dành cho Cường. Cường đã cảm nhận được tình yêu thương, sự chăm sóc của Hồng dành cho anh. Đó cũng là một phần của lí do khi Cường từ chối cơ hội quay về tiếp tục việc học ở nước ngoài. Sau thời gian dưỡng thương Cường chia tay Hồng sang sông trở lại Thành. Tiếp những dòng thư gửi mẹ, Cường kể cho mẹ biết anh không những không chết mà cuộc chiến một mất một còn lại hào phóng ban tặng cho anh tình yêu của Hồng - một người con gái Quảng Trị mặn mòi, sâu xa, tinh tế và dịu dàng. Anh cảm giác tất cả đức tính tốt đẹp của các cô gái trên trái đất này đều hội tụ vào Hồng. Như một sự sắp đặt của số phận, Hồng được điều từ đội vận tải về phụ trách tổ cứu thương tại căn cứ cứu thương của ta. Vô tình tên trung uý Quang và nhóm hắc báo của hắn phát hiện ra Hồng khi cô đi chôn những phần thân thể của bộ đội sau phẫu thuật. Chúng bắt giữ cô và nhốt trong một căn nhà nhỏ xơ xác. Tạ đã anh dũng hy sinh sau khi lia cả băng đạn vào nhóm sĩ quan cấp uý cấp tá lính biệt động trong ngôi nhà tô. Sự hy sinh của anh là một tổn thất lớn lao với Cường và anh em đồng đội. Trong lá thư tiếp theo, Cường kể với mẹ về cái chết anh dũng của người đại đội trưởng. Sau khi lia đạn vào cái xác chết để thông cống Hải bị tên trung uý toán phó Phan Thái và đồng bọn của hắn bắt sống. Bị Phan Thái tra tấn, dùng những lời lẽ miệt thị Hải vẫn giữ được phong thái của người lính hiên ngang trước cái chết. Không khai thác được gì từ anh tên Quang yêu cầu cho giải lên ban an ninh sư đoàn, nhưng tên toán phó võ biền Phan Thái đòi giữ Hải ở lại để hành sự theo cách của hắn ta. Cuộc chiến đấu giữ Thành cổ đã bước sang ngày thứ bẩy mươi lăm. Hải bị địch tra tấn và xử anh trước Thành cổ. Chũng tẩm xăng vào người Hải rồi đốt cháy. Người chiến sĩ đã hoá thành ngọn đuốc sống giữa mênh mông hoang tàn. Hải đã “hoá” đi lý lịch, quá khứ buồn đau của mình bàng ngọn lửa tự tôn, anh hùng như thế. Hình ảnh ấy đã thức tỉnh trong Sen. Sen đã nhận ra sai lầm vì lòng tham của mình, đã tỉnh ngộ tiếp tục chiến đấu và ngã xuống với phẩm chất cao đẹp của người lính. Khi hiệp đinh Paris đang đi vào hồi chót, Tổng thống Thiệu hạ lệnh trong ba ngày phải tái chiếm được Thành cổ và sau đó là lấy lại toàn bộ tỉnh Quảng Trị. Người Mỹ đã sử dụng con át chủ bài cuối cùng, đó là bom chín tấn. Cuộc phòng thủ Thành cổ đã bước sang ngày thứ tám mươi mốt.Cả trận địa lúc này chỉ còn chưa đầy bảy mươi tay súng.
Bình luận
Sách nói liên quan
Thẻ: Mưa đỏ audio, Mưa đỏ - Chu Lai audio, Tiểu thuyết văn học audio, chiến tranh, lịch sử, lịch sử Việt Nam, free audiobook, free audio book, audioaz